Australia NDE - Rene Turner
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Đây là trải nghiệm quan trọng nhất cuộc đời tôi. Đầu tiên, tôi sẽ kể về những sự kiện đã dẫn tới nó, sau đó là bản tường trình của cha mẹ khi tôi đang hôn mê, trải nghiệm cận tử, và cuối cùng là cảm giác của tôi về chuyện đó.

Hoàn cảnh: Ngày 24/02/1982, tại Sydney nước Úc, lúc 6 giờ chiều, tôi rời khỏi hãng sửa chữa thiết bị quang học về nhà, khu Raymond Terrace (thị trấn phía bắc Newcastle, NSW). Tôi lái xe, Mike - đồng nghiệp tôi ngồi cạnh tay lái, một người bạn và một nhân viên tên Steve ngồi phía sau. Lúc đó trời đang mưa sau 3 tháng khô hạn, tôi lái xe dọc theo Cao tốc Industrial và đi chậm lại để dừng đèn đỏ, nơi có con đường chạy ra khỏi giao lộ BHP. Ngay tại đó, tôi không còn nhớ gì nữa.

Tường trình của Mike (đồng nghiệp cũ): “Vừa tới đèn đỏ, nó chuyển sang màu xanh. Khi xe đi vào vạch trắng thì bị trượt nước với tốc độ 43kph, đụng vào cột điện cao thế ngay sau ngã tư. Steve đang nằm trên tấm nệm phía sau xe thì bị đẩy về phía trước như tên lửa, trúng vào đầu của Rene, đẩy cô ngã nhào về phía tay lái.

Thông tin y tế: cột sống của Steve bị gãy nên anh bị liệt hai chân. Tôi bị gãy xương ở những bộ phận quan trọng như thùy trán, hốc mắt phải, xương gò má phải, tất cả đều rất nặng, và thủng 6 lỗ trong màng cứng. Tay lái bị gãy, nan hoa của bánh lái và đồng hô đâm xuyên qua người tôi ở 3 nơi, xuyên từ cổ họng lên vòm miệng, đâm vào phần trên và dưới ngực. Mike thì bị bầm tím nhẹ ở nơi thắt dây an toàn.

Mẹ tôi kể rằng: Chiều ngày 25/02/1982, gia đình tôi đến văn phòng Bác sỹ giải phẫu thần kinh và được thông báo về cái chết của tôi. Ông ấy nói gia đình tôi nên cảm tạ về điều đó, vì nếu còn sống, tôi sẽ phải sống một cuộc đời thực vật. Lúc đó, bỗng nhiên một cô y tá trẻ hoảng sợ chạy vào văn phòng nói "Cô ấy còn sống, cô ấy ngồi và nói chuyện được". Bác sỹ phàn nàn y tá vì đã can thiệp buổi nói chuyện rồi dẫn cô ấy ra ngoài và giảng dạy về chuyện xác chết chuyển động hay gây ra tiếng ồn. Lúc đó, mẹ tôi nắm một khuỷu tay của Bác sỹ và cha tôi, kéo họ xuống hành lang để xem. Họ tìm thấy tôi ở hành lang phía sau, nơi các y tá tháo thiết bị y tế khỏi người tôi để chuyển vào nhà xác. Tôi ở trong tình trạng hôn mê sâu và thở đều thêm 10 ngày nữa.

Trải nghiệm cận tử của tôi:

Tôi không biết những trải nghiệm sau đây diễn tra trong khoảng thời gian nào kể trên. Tôi không nhớ về quá trình mình chết hay rời khỏi thân xác. Tôi chỉ nhớ mình di chuyển về phía trước xuyên qua một cơn lốc xoáy đen ngòm trông như một đám mây màu đen đang sôi sùng sục. Tôi cảm thấy cơ thể mình bị đẩy về các phía, khiến tôi hoảng sợ. Phía trước là một đốm sáng cứ lớn dần lên và tỏa sáng khi tôi lại gần. Tôi hiểu rằng mình đã chết và lo lắng cho cha mẹ và chị gái tôi. Tôi cũng cảm thấy buồn cho bản thân mình khi nghĩ “Rồi họ cũng sớm vượt qua được thôi”. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng quá vì tôi đang cố gắng tiến về phía ánh sáng.

Tôi tới nơi trong sự bùng nổ của hào quang ánh sáng, ở một căn phòng có những bức tường mờ ảo. Tôi đứng trước một người đàn ông khoảng 30 tuổi, cao 1m8, tóc màu nâu đỏ dài ngang vai, bộ râu và ria mép ngắn, gọn gàng đến mức không thể tin được. Ngài mặc áo choàng trắng đơn giản, ánh sáng dường như tỏa ra từ Ngài. Tôi cảm thấy Ngài rất lớn tuổi và có một trí tuệ tuyệt vời. Ngài chào đón tôi bằng tình yêu, sự thanh bình, hòa bình (không thể diễn tả được), và không nói một lời nào. Tôi cảm thấy "tôi có thể ngồi dưới chân ngài mãi mãi và thấy mãn nguyện", đó là điều vô cùng kỳ lạ khi tôi nghĩ đến, nói ra hay cảm thấy. Tôi bị mê hoặc bởi chất liệu áo choàng của Ngài và cố suy nghĩ xem ánh sang được đan/dệt như thế nào.

Ngài đứng cạnh và chỉ tôi nhìn sang bên trái, ở đó tôi thấy lại những khoảng khắc không mấy tươi đẹp trong cuộc đời mình. Tôi sống lại với những khoảnh khắc đó, không chỉ cảm nhận về những gì tôi đã làm mà còn cảm thấy những nỗi đau tôi đã gây ra. Một số việc mà tôi chưa từng nghĩ đến cũng có thể gây ra nỗi đau. Tôi ngạc nhiên khi biết rằng, một số việc tôi đã lo lắng, như ăn trộm một thỏi sô cô la khi còn nhỏ, đã không hiện ra. Trong khi những nhận xét bình thường của tôi về người khác lại gây ra nỗi đau mà tôi không hề biết đến tại thời điểm đó. Khi tôi cảm thấy tội lỗi, tôi lại được dẫn đến những sự kiện khác trong đời mà tôi đã mang lại niềm vui cho người khác. Mặc dù thấy mình không xứng đáng, nhưng dường như tôi được ưu ái. Tôi nhận được tình yêu tuyệt vời.

Tôi được dẫn vào phòng, trông giống như một hội trường, và tôi thấy ông ngoại đang tiến về mình. Nhìn ông trẻ hơn tôi nhớ và không bị sứt môi hay hở hàm ếch, nhưng tôi biết chắc đó là ông ngoại tôi. Chúng tôi ôm nhau, ông nói chuyện với tôi và chào đón tôi. Tôi cảm thấy mình đang tha thứ cho ông về chuyện ông ra đi lúc tôi 14 tuổi, vì điều này đã khiến tôi không thể thực hiện được lời hứa của mình là trở thành bác sĩ để tìm cách chữa trị cho bệnh tim của ông. Trước thời khắc đó, tôi không hề biết rằng tôi đã giận ông nhiều đến mức nào.

Ông nói bà ngoại sẽ sớm đến đây và ông đang chờ bà đến. Tôi hỏi lý do tại sao bà sẽ sớm đến đây trong khi bà đang đi du lịch đến NZ, Miami cho kỳ nghỉ hè trong vài năm! Ông ngoại nói rằng bà bị ung thư ruột và sẽ đến đây sớm. Khi tôi gặng hỏi ông, sớm là khi nào, thì ông không thể trả lời được. (Ba tháng sau, bà ngoại được chẩn đoán là bị bệnh và qua đời vào tháng 8. Tôi đã làm mẹ buồn khi kể cho mẹ nghe về điều đó sau khi tôi tỉnh lại). Sau khi ông ngoại và tôi nói chuyện được một lúc, ông dẫn tôi đi vào sâu trong phòng, nó lại trông giống như một hội trường và chúng tôi lại gần một nhóm người mà tôi bắt đầu nhận ra họ là ai.

Một người đến chào đón tôi, lại gần và đặt tay lên vai tôi, quay người tôi về phía ông ấy rồi nói “Con phải quay về để hoàn thành nhiệm vụ của con”. Tôi muốn tranh cãi để ở lại. Tôi liếc nhìn ông ngoại và nhanh chóng bị đẩy ra lối đi, tại ngưỡng cửa, mọi thứ đột nhiên tối đen, không có gì, không nhận thức.

Sau đó, tôi dần dần tỉnh lại trong vòng vài ngày. Tôi nhớ mình lúc nửa mê nửa tỉnh, nhận ra những giọng nói quen thuộc và thấy lờ mờ những khuôn mặt. Khoảng khắc rõ ràng nhất là khi tôi tỉnh dậy từ một giấc ngủ sâu, cầm ống chích và tìm kiếm y tá. Sau đó tôi từ chối không dùng thuốc, tôi cũng không hiểu sao mình làm vậy.

Tôi phải trải qua nhiều ca phẫu thuật để sửa lại gương mặt, sọ và hốc mắt. Rời khỏi bệnh viện, tôi vẫn còn rất đau đớn, mất khứu giác và tổn thương nặng ở dây thần kinh sọ thứ 8, khiến tôi thấy buồn nôn và mất cân bằng. Trong suốt 2 năm, tôi rất giận ông ngoại, vì đã để tôi quay lại chịu đựng những đau đớn này, với một nhiệm vụ mà tôi không hề có manh mối hay chỉ dẫn nào. Chỉ có một thông điệp rõ ràng, mà tôi không biết cách nào để thực hiện, là “Đã tới lúc con nên sống theo niềm tin của mình, cho dù đó là gì, để chuẩn bị sẳn sàng, cho Thời Khắc Định Mệnh đang chờ đợi phía trước”. Không lý nào đây là nhiệm vụ của tôi, tôi không nghe một giọng nói nào, cũng không biết cách nào mà tôi biết thông điệp đó.

Tôi cũng không chắc về danh tính của người gác cổng, không bảng tên, không có lời giới thiệu! Tôi sống như một thây ma suốt 5 năm trời, sau đó mới phục hồi được bản thân. Tôi có công việc tốt, cụ thể là đã thành lập Trung tâm chấn thương não ở NZ. Năm 1987, tôi được tôn vinh như một ví dụ điển hình về người sống sót và phục hồi sau chấn thương nặng ở não. Tôi vẫn không biết nhiệm vụ của mình là gì, vẫn cảm thấy đau đớn, khứu giác giảm và bị chứng song thị v.v…

Đó là trải nghiệm của tôi. Ngoài ra, tôi có thể nói thế này để bạn hiểu, những ký ức của tôi về trải nghiệm cận tử còn thật hơn những gì tôi vừa làm hôm qua.