TNCT của Charles E
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị




Mô tả trải nghiệm:

Tôi là một người hâm mộ Art Bell và lắng nghe anh ấy trong khi lái xe trên đường mỗi tuần. Tôi rất thích buổi trò chuyện mà bạn là khách mời và nó khiến tôi suy ngẫm về những trải nghiệm của mình. Tôi không có một trải nghiệm đáng sợ, ngược lại, nó khiến tôi nhận ra rằng chúng ta không phải là những con người đang tìm kiếm một trải nghiệm tâm linh; chúng ta là những sinh mệnh tinh thần mạnh mẽ có trải nghiệm của con người ...

Vào tháng 6 năm 1992, tôi đã kết hôn được 20 năm. Tôi kết hôn với người yêu thời trung học của mình và tôi thực sự yêu cô ấy, nhưng họ nói rằng tình yêu là mù quáng. Tôi không biết "họ" là ai, nhưng đó là sự thật. Vào thời điểm ấy thì tôi không biết, nhưng vợ tôi đang bắt đầu hình thành đa nhân cách do những điều mà cô ấy trải qua đầu đời và chưa bao giờ tìm cách giải quyết.

Kết quả là tôi đã rơi vào một mối quan hệ cực kỳ lạm dụng, kết quả, vô tình tạo nên sự đau khổ thật sự, nhưng tình yêu của tôi dành cho cô ấy đã làm tôi mù quáng trước những gì tôi phải chịu đựng. Tôi đã trải qua một thời gian căng thẳng trong mối quan hệ, không thể thích nghi với tính cách đa nhân cách của cô ấy và tự trách bản thân về tất cả những gì đang xảy ra, cám ơn vợ tôi, tôi nghĩ rằng cô ấy và hai con gái của tôi sẽ tốt hơn nếu không có tôi. Tôi đã có tất cả những gì tôi có thể nhận và bắt đầu cầu nguyện với Chúa để Ngài đưa tôi khỏi địa ngục trần gian này mà tôi thấy mình trong đó, và cho phép một cái chết bình an mà Đấng Christ đã hứa trong lời dạy của Ngài.

Bạn đã nghe người xưa nói rằng "hãy coi chừng những gì bạn cầu nguyện vì những lời cầu nguyện của bạn có thể được đáp ứng?" Trong trường hợp của tôi, đó là sự thật. Chỉ mất ba tháng để Ngài đáp lại những lời cầu nguyện như vậy…

Tôi trở về từ một chuyến đi vào một buổi tối và sau khi ăn tối, tôi bị ợ chua kinh khủng. Con gái lớn của tôi, lúc đó mười bốn tuổi, nói với tôi rằng màu da của tôi quá nhợt nhạt và khăng khăng đòi tôi đi bệnh viện! Rồi điều tiếp theo tôi biết, vợ tôi đã nhảy vào cuộc. Tôi đã định đi ngủ vào buổi tối hôm đó và để vợ tôi đánh thức vào lúc 7 giờ sáng. Tuy nhiên, sáng hôm sau, khi cô ấy chuẩn bị đi làm, tôi sớm nhận ra rằng mình sẽ không thể ngủ thêm ở nhà, để sẵn sàng cho chuyến đi vào ngày tới, tôi không cho họ đưa tôi đến phòng cấp cứu để kiểm tra.

Tối cùng ngày, tôi đến phòng cấp cứu và bác sĩ thông báo rằng ông ấy chấp nhận xét nghiệm cho tôi vào sáng ngày hôm sau. Tôi nói với anh ấy rằng mình đã chạy bộ vào buổi sáng và thực sự cảm thấy ổn. Chà, rõ ràng là tôi đã phải chịu thua trước yêu cầu của anh ấy.

Tôi được đưa đến phòng riêng vào khoảng 1 giờ sáng hôm đó. Tôi rất bực mình về toàn bộ thử thách và chỉ vừa mở tivi lúc 3 giờ sáng, y tá trưởng bước và cáu gắt vì tôi vẫn còn thức và nói với tôi rằng đã thức quá khuya và cổ tắt TV, cô ấy cũng nói các bác sĩ sẽ có mặt vào sáng sớm để thực hiện các xét nghiệm và tôi cần nghỉ ngơi. Cô ấy đặt máy đo tim cho tôi, giải thích rằng họ rất bận và không muốn bỏ lại bệnh nhân nào, sau đó tắt đèn và bảo tôi đi ngủ. Tôi đành bỏ cuộc và quyết định đi ngủ. Tôi biết mình đang dần kiệt quệ cả về thể chất lẫn cảm xúc, và điều đó thậm chí còn hiển nhiên với những người khác.

Tôi đã luôn luôn là một tín đồ Cơ Đốc, được nuôi dạy như một người theo thuyết Giám lý, nhưng tôi đã không đọc bất cứ điều gì có thể chuẩn bị cho cuộc hành trình của tôi ngoài niềm tin tâm linh của tôi.

Trong giấc ngủ, tôi thấy mình chìm trong ánh sáng rực rỡ vô cùng. Đầu tiên tôi nghĩ rằng cần phải bảo vệ đôi mắt của mình nhưng nhanh chóng nhận ra đây không phải là ánh sáng bình thường. Không có từ ngữ nào trong ngôn ngữ của con người để diễn tả cảm giác ấm áp, thân thuộc, bình yên, và đặc biệt là tình yêu thương. Từ Euphoria (thuật ngữ chỉ trạng thái hạnh phúc tột độ) xuất hiện trong tâm trí, tuy nhiên, nó vẫn không thể lý giải hợp lý cho cảm giác này. Từ tình yêu cũng không hợp lý, vì chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết tình yêu là gì, chẳng hạn như tình yêu của người mẹ dành cho đứa con mới sinh. Nhân lên hàng nghìn lần, và chúng ta có thể đến gần hơn; nếu không, ít nhất chúng ta sẽ thấy mình đã đi đúng hướng. Không cần phải nói, ngay lập tức tôi biết mình đã ở nhà và tôi không muốn rời đi! Tôi rất buồn khi được bảo rằng đây không phải là thời điểm để tôi ở lại, rằng tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm và rằng tôi sẽ phải chăm sóc các con của mình. Khi ông ấy nhắc đến những đứa con gái của tôi, tôi nhớ đến tình yêu mà tôi dành cho chúng và biết rằng ông đã đúng. Sau đó tôi được nói rằng khi mở mắt ra, đừng sợ hãi, hãy bình tĩnh, làm những gì các bác sĩ muốn và tôi sẽ được về nhà sau bốn ngày nữa ...

Tôi thức giấc với y tá trưởng ở ngay mặt mình. Thông thường, điều đó sẽ khiến tôi giật mình. Nhưng tôi cảm thấy bình yên đến tột độ và không hề phấn khích thậm chí còn để ý rằng một y tá khác đã tiêm cho tôi lidocaine (hay còn gọi là xylocain và lidocain, thuốc gây tê cục bộ dùng điều trị nhịp tim và thần kinh). Sau đó, một người đàn ông bất ngờ xông vào phòng với máy chèo điện (electric paddles machine, loại máy chuyên dụng trong y tế trong những trường hợp khẩn cấp) và họ dường như đang trải qua một khoảnh khắc căng thẳng. Tôi quay lại nhìn y tá trưởng và hỏi cô ấy liệu họ có định đánh tôi bằng những mái chèo đó không? Cô ấy có vẻ bị sốc, sau đó mỉm cười và nói không, bây giờ bạn đang là một cậu bé ngoan...

Lúc 6 giờ sáng, tim tôi loạn nhịp và chuông báo vang lên. Lúc họ đến cửa, tôi đã trong tình trạng flat lined (tình trạng điện tâm đồ hoặc điện não đồ hiển thị đường thẳng, tức bệnh nhân hiện đang nguy cấp). Y tá trưởng đã cứu sống tôi và còn đáng kinh ngạc hơn, đặc biệt là đối với các bác sĩ. Tôi không có tổn thương tim đáng chú ý nào cả. Sau đó bác sĩ nói rằng bản thân nó đã là một điều kỳ diệu. Anh ấy đã viết cho tôi rằng tôi có một trái tim mạnh mẽ và khi tôi đang ở tình trạng flat lined, cơ tim phải co thắt đủ để đưa máu qua nó để bảo vệ nó. Tất nhiên, tôi đã rất nghi ngờ là những gì xảy ra chỉ là một giấc mơ, nhưng nó có phải là một giấc mơ không? Tôi đã cố gắng tin điều đó nhưng mọi thứ bắt đầu xảy đến để chứng minh cho tôi thấy rằng tôi đã trải qua nhiều hơn một giấc mơ.

Họ vội vàng đưa tôi vào khu vực chăm sóc đặc biệt để giúp tôi ổn định và tiến hành đặt ống thông tim để tìm ra hai điểm tắc nghẽn kỳ lạ. Động mạch trước bên trái của tôi bị tắc 85%, động mạch chính phía sau của tôi bị tắc 95%, nhưng phía trước bên phải của tôi không bị tắc nghẽn nào. Có rất ít mảng bám trong hoặc xung quanh tim tôi và các động mạch trông như thể ai đó đã buộc chúng bằng một sợi dây rất nhỏ. Bác sĩ nhấn mạnh tôi phải bình tĩnh để giữ cho tôi không bị suy tim lần nữa vì ông ấy nói rằng nếu tôi sống sót sau một lần khác, tôi có thể sẽ mất 2/3 quả tim do tắc nghẽn và sau đó sẽ phải ghép tim. Trước sự kinh ngạc của mọi người, tôi vẫn bình tĩnh. Trên thực tế, tôi coi đó như một kỳ nghỉ và từ chối làm bất cứ điều gì ngoài việc cố tìm thấy sự hài hước về tình huống này.

Tôi cảm thấy rằng mình có thể viết một cuốn sách chỉ trong thời gian ở lại bệnh viện vì tôi đã ổn định hơn, sau đó được chuyển đến bệnh viện khác và tiến hành nong mạch. Để làm cho câu chuyện dài này trở nên ngắn gọn, tôi được thả về nhà đúng bốn ngày sau giấc mơ của mình. Tôi phải nói là mơ, vì vợ tôi đã có thành kiến mỗi khi tôi gọi trải nghiệm đó là bất cứ thứ gì khác. Vào thời điểm đó, cô ấy không chung thủy và bắt đầu lên kế hoạch sẽ ly hôn với tôi và khi tôi nói với cô ấy như tôi vẫn luôn nói, rằng tôi sẽ chăm sóc các con gái của mình, tôi đoán cô ấy nghĩ rằng Chúa đã về phe cô ấy, kể từ đó, địa ngục ngày càng tăng lên với tôi mà không biết tại sao.

Câu chuyện có kết thúc ở đó không? Không! Một năm sau, tôi lại xuống phong độ gần như cũ vì vợ tôi không bao giờ chịu buông tha. Tôi được biết rằng đôi khi nong mạch phải mất một vài lần để khắc phục sự cố vì mọi người có thể bị nghẽn lại ở vùng bị ảnh hưởng là điều bình thường. Thực sự khá phổ biến, tôi đã được thông báo trước và tôi bắt đầu cảm thấy như trước đây và biết rằng tôi đã bị nghẽn mạch một lần nữa. Tôi nghĩ rằng mình chỉ phải chịu đựng nó một lúc và có thể trở về ngôi nhà tâm linh của mình vì tôi vẫn cảm thấy mình đang ở trong địa ngục và không biết có lối thoát nào khác. Chà, gần một năm kể từ ngày tôi rơi vào tình trạng flat lined, chúng tôi đã ở bên hồ và tôi đã bị sét đánh!

Tôi đang ngồi trên chiếc ghế xếp bên cạnh camper (ý chỉ xe tải du lịch, cắm trại) với vợ tôi đứng ngay đằng sau tôi gần cánh cửa của camper thì tia sét chiếu xuống đất, phân nhánh ra và đập vào tay trái tôi, xuyên qua ngực và đi ra tay phải sau đó đánh vào bàn ăn picnic. Tôi sáng lên như một ngọn đèn neon nhưng chỉ bị ảnh hưởng từ trên thắt lưng đến dưới hàm và bỏng rộp các đầu ngón tay ở bàn tay phải. Vợ tôi gần như bị suy nhược thần kinh vì cô ấy sợ chết khiếp và bây giờ, tôi phải nói rằng điều đó chắc chắn khiến tôi chú ý.

Nhưng bạn có thể nghĩ rằng cô ấy đã bị đánh, không phải tôi, và tôi tạm thời mất khả năng sử dụng cánh tay của mình và rất đau đớn. Sau ngày thứ ba hồi phục sau cơn đau nhẹ, tôi cảm thấy như mất cả triệu đô la và phải quay lại bệnh viện để bác sĩ tim làm một lần đặt ống thông khác để kiểm tra tình trạng tim của tôi. Anh ấy đã rất ngạc nhiên khi không tìm thấy mảng bám nào cả và nhìn thấy rất ít mô sẹo để lại từ cuộc phẫu thuật trước đó. Anh ấy không thể giải thích tình trạng đáng chú ý của trái tim tôi. Mẹ tôi nói với tôi rằng bàn tay của Chúa đã giáng xuống và chữa khỏi bệnh cho tôi. Tôi đồng ý, nhưng từ đó trở đi, tôi từ chối để vợ tôi khiến tôi thất vọng thêm vì tôi yêu ngoài trời và tôi không muốn làm mất lòng Ngài một lần nào nữa!

Cái gọi là ước mơ sau này càng có ý nghĩa hơn. Hai năm sau, tôi đã ly hôn vào dịp Giáng sinh và con gái lớn của tôi nói rằng đó sẽ là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được. Bạn biết đấy, con bé đã đúng!

Con bé rời đi với tôi và tôi đã hoàn thành việc nuôi dưỡng con bé, bây giờ 21 tuổi và đã kết hôn, còn tôi vẫn đang trong quá trình nuôi dạy con gái út của mình. Nhân tiện, ba tháng sau khi rời đi vì ly hôn, tôi không còn phải uống thuốc chữa bệnh dạ dày và tám tháng sau đó tôi được miễn uống thuốc trợ tim và bác sĩ lắc đầu nói rằng không cần dùng thuốc nữa. Sung sướng? Vâng, không hoàn toàn, nhưng tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng vẫn mong chờ ngày được phép trở về nhà…