Trải nghiệm Déjà Vu
|
Mô tả trải nghiệm:
6 tuổi, trong một lần lái xe định kỳ từ nhà của gia đình tôi ở Ipswich Anh Quốc, đến Bentwaters AFB (Bố tôi là USAF-Không Quân Hoa Kỳ), chúng tôi đã gặp phải một vụ va chạm giao thông nghiêm trọng. Chúng tôi rẽ vào một khúc cua và có sẵn một chiếc ô tô khác đậu sẵn bên lề, thế nên bố tôi đã chuyển vô lăng để tránh. Chiếc xe đưa chúng tôi chạy thẳng xuống một bờ kè kiểu vách đá cao khoảng 175 feet(hơn 53 mét), thẳng xuống một con sông. Tôi nhớ dòng nước lạnh dội vào toa xe Rambler. Tôi nghe thấy rất nhiều tiếng la hét nhưng tạm thời mắt tôi bị che do một chất lỏng ấm chạy vào mắt. Sau đó nhận ra là máu của tôi từ một vết rách trên thái dương bên phải. Tôi nhớ mình đã chuyển sang cảm giác ấm áp tức thì và sau đó thị giác của tôi đã trở lại. Tuy nhiên, tôi đang nhìn thấy dòng sông từ trên đỉnh vách đá. Tôi chạy xuống ngay khi có thể, leo các lối khác theo đường dẫn xuống sông. Tôi nhớ mình đã bối rối, nhưng tôi đã nhìn thấy phần thân của một người đàn ông to lớn(có lẽ không phải là bố), trong khi tôi đang chạy về phía xe của chúng tôi. Tôi tiến đến chiếc xe với những người khác. Tôi nhìn vào và thấy một bàn tay nhô ra khỏi mặt nước. Tôi thò tay vào cửa kính ô tô bị vỡ và kéo tay một cậu bé đang bất tỉnh. Nhưng cậu bé là tôi. Nó là tôi. Tôi nhớ một người đàn ông khác đã kéo cái xác vô hồn ra khỏi tôi khi tôi vừa sững người vì bối rối và sợ hãi. Sau đó, tôi nhớ mình đã thức dậy trong bệnh viện, tức là vài ngày sau đó.
1975 mẹ tôi và tôi đến Anh trong một kỳ nghỉ để gặp bạn gái Nana của tôi. Khi chúng tôi lái xe qua một bờ kè và cây cầu, cô ấy đang đậu chiếc xe thuê. Chúng tôi ra ngoài vì cô ấy nói với tôi rằng đó chính là vị trí mà chúng tôi đã gặp tai nạn lúc trước. Đúng phút đó, một chiếc ô tô đến khúc cua, trượt bánh và chạy thẳng xuống bờ kè sông. Một chiếc xe khác dừng lại và tất cả chúng tôi chạy xuống để giúp đỡ, ngoại trừ mẹ tôi. Tôi đến gần chiếc xe cảm thấy trạng thái khó hiểu déjà vu này. Tôi nhìn vào và thấy một bàn tay thò ra khỏi mặt nước. Tôi nắm lấy nó và kéo nó lên. Đó là một cậu bé giống hệt tôi. Tôi nhìn vào chiếc xe. Đó là một chiếc Rambler. Tôi đóng băng. Một người đàn ông bế cậu bé khỏi tay tôi, chạy xuống bờ sông và lên đến đỉnh cạnh cây cầu. Tôi trở về với mẹ tôi. Bà ấy đã rất ngạc nhiên khi một tai nạn xảy ra đúng như cách của chúng tôi đã bị. Tôi không nói với ai. Khá e ngại và sợ hãi. Tôi không quan tâm nếu điều này là đáng tin cậy hay không. Nhưng đó là sự thật. Có phải tôi đã cứu mạng sống và số phận của chính mình?