Trong ánh sáng của Chúa
|
TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM
Hôm nay là một buổi sáng thứ bảy, trời mưa ở Illinois và tôi đang hồi tưởng lại ngày mùa đông năm ấy ở Texas năm 1955. Lúc đó, tôi đứng cạnh bồn rửa bát ở căn nhà mới và nghĩ về chồng tôi, anh đang làm việc cho Không Quân Hoa Kỳ, vừa rời khỏi nhà tuần trước để thực hiện nghĩa vụ trong 3 năm ở Anh Quốc. Hai cô con gái cưng, Cathy 6 tuổi và Carol 18 tháng tuổi thì đang vui đùa ngay cạnh tôi. Chúng tôi có ý định đến thăm bố nó trong vài tuần sau đó, cuộc sống của chúng tôi thật tuyệt và tôi cảm thấy mình thật may mắn. Hai năm trước, tôi là người vô thần, bây giờ tôi và cả gia đình đều là tín đồ Cơ đốc giáo.
Thần chết gõ cửa
Khi đang đứng trong bếp, tôi cảm thấy một cơn đau đột ngột ở bụng khiến tôi khuỵu gối. Trong một tiếng đồng hồ, tôi yếu đến mức không thể đứng lên được. Tôi thấy lo cho mấy đứa nhỏ nên đã gọi cha mẹ đến giúp. Là y tá, tôi biết mình đang trong tình trạng nguy hiểm. Tôi cố gắng bình tĩnh để suy nghĩ logic về nguyên nhân của cơn đau. Tuần trước, tôi đến gặp Bác sỹ phụ khoa tại căn cứ không quân, vì tôi “biết” mình đã mang thai. Sau khi kiểm tra, Bác sỹ nói rằng tôi không mang thai. Nhưng tôi không tin ông ấy. Khi đang nằm đau đớn trên giường, tôi bắt đầu nhận ra nguyên nhân qua các triệu chứng. Đúng là tôi có mang thai, nhưng là thai ngoài tử cung, nơi phôi thai làm tổ ở ống dẫn trứng, thay vì phía bên trong tử cung. Điều đó có nghĩa là, cơn đau mà tôi đang cảm thấy, là do ống dẫn trứng bị vỡ và xuất huyết ở vùng bụng khi phôi thai bắt đầu lớn lên.
Cuộc sống sau cái chết
Tôi rất đau trên quãng đường đến bệnh viện. Khi tới nơi, họ nói cha và tôi ngồi đợi, mặc dù đã biết rõ triệu chứng của tôi. Cuối cùng tôi cũng được đưa vào phòng khám. Khi bắt đầu cảm thấy sự sống mình mong manh, tôi nghĩ về những đứa con của mình, chuyện gì sẽ xảy ra với chúng, ai sẽ yêu thương và chăm sóc chúng?
Thính giác của tôi thật tuyệt vời, tôi có thể nghe thấy mọi lời nói được trao đổi trong phòng. Ở đó có 2 bác sỹ và 3 trợ lý. Tôi thấy họ rất lo lắng trong lúc cố gắng lấy lại nhịp tim và huyết áp của tôi. Ngay lúc đó, tôi thấy mình từ từ trồi lên phía trần nhà nơi tôi dừng lại và nhìn xuống cảnh đang diễn ra bên dưới. Thân hình bất động của tôi đang nằm trên bàn, một bác sỹ nói với một bác sỹ khác vừa bước vào phòng “anh đã ở đâu vậy hả? chúng tôi đạ cố gắng gọi anh, giờ thì trễ rồi, cô ấy đã ra đi, tim đã ngừng đập và không còn huyết áp nữa”. Một bác sỹ khác nói “biết nói sao với chồng chị ấy đây, anh ấy mới đi nghĩa vụ ở Anh tuần trước”. Từ vị trí của mình, tôi tự nhủ “Đó là một câu hỏi hay, các anh định nói gì với chồng tôi đây. Các anh thật là chu đáo quá”. Lúc đó tôi
Tôi không thấy mình nằm ở bên dưới hay những người trong căn phòng đó nữa. Đột nhiên tôi nhận thức một vùng ánh sáng bao phủ mọi thứ như ở trên thiên đường. Cơn đau đã biến mất và tôi thấy cơ thể mình chưa bao giờ giống như vậy, đó là cảm giác tự do. Tôi cảm thấy niềm vui và sự mãn nguyện. Tôi nghe thấy một thứ âm nhạc đẹp đẽ nhất mà chỉ có thể đến từ thiên đường. Tôi nghĩ “thì ra nhạc ở trên thiên đường nghe giống vậy”. Tôi nhận thấy sự bình an vượt ngoài mọi sự hiểu biết. Tôi bắt đầu nhìn vào ánh sáng, quan sát, cảm nhận những gì đang diễn ra và không muốn rời khỏi. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của thánh thần, người được gọi là Con Thiên Chúa – Chúa Giê Su. Tôi không thấy Ngài, nhưng Ngài hiện diện trong ánh sáng và nói chuyện với tôi bằng thần giao cách cảm. Tôi cảm thấy tình yêu ngập tràn của Thiên Chúa. Ngài nói với tôi rằng tôi cần phải trở về với những đứa trẻ, và tôi vẫn còn nhiệm vụ để hoàn thành trong cuộc đời mình. Tôi không muốn quay lại nhưng tôi thấy mình từ từ trở về cơ thể, nhưng lần này là ở trong một căn phòng khác, tôi được chuẩn bị để phẫu thuật. Tôi tỉnh lại đủ lâu để nghe nhân viên giải thích rằng tim tôi bắt đầu đập lại và họ sẽ tiến hành phẫu thuật để loại bào thai trong ống dẫn trứng và máu trong ổ bụng. Tôi không còn nhận thức được bất cứ điều gì từ lúc đó trong vài giờ đồng hồ sau.
Chuyến viếng thăm của Chúa ở cạnh giường
Tôi nhận được một tin nhắn khác từ thiên đường, và lần này tôi không phải rời khỏi thể xác. Tôi đang nằm trên giường phục hồi sau ca phẫu thuật, và khoảng khắc diệu kỳ nhất trong đời tôi xuất hiện. Ánh sáng thiên đường lại trở lại, bao phủ toàn bộ căn phòng. Lần này, hình ảnh Chúa Giêsu xuất hiện trước mặt tôi. Trông Ngài thật đẹp, Ngài tỏa sáng toàn bộ căn phòng bằng sự hiện diện, tình yêu và lòng nhân từ. Hình ảnh tôi nhìn thấy là từ vai đến đỉnh đầu của Ngài. Ngài nói với tôi bằng thần giao cách cảm “hãy nhớ những gì ta đã nói với con, hãy nhớ ta đã hiện diện trước mặt con thế nào. Nó sẽ là ký ức vững chãi và bình yên cho con trong nhiều năm nữa và sẽ góp phần hữu ích cho công việc mà con sẽ làm. Giờ thì con đã biết cái chết không phải là điều đáng sợ nữa”.
Những tháng này sau đó
Vài ngày sau đó ở trong bệnh viện, rất nhiều nhân viên của bệnh viện tò mò viện cớ tìm đến phòng tôi. Tin tức lan đi nhanh chóng trong cộng động y tế và mọi người đều biết chuyện tôi chết đi và sống lại. Tôi để Kinh thánh cạnh người mình. Khi bác sỹ phụ khoa đến thăm, ông ấy có để ý và hỏi tôi về tín ngưỡng tôn giáo. Tôi biết ông ấy đã nghe các nhân viên bệnh viện kể lại. Họ ở đó khi tôi được thông báo là đã chết. Sau khi hồi phục, tôi kể lại cho họ nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ lúc đó. Họ rất kinh ngạc.
Vài ngày sau đó tôi xuất viện và lái xe về nhà. Tôi thấy hai con đang ngồi chờ mình ở cửa sổ. Tôi tự nhủ “Cảm ơn Chúa vì đã cho con trở về với chúng, vì đã cho con vinh hạnh để được làm mẹ chúng”. Tôi nghĩ mình sẽ nhớ mãi khuôn mặt ngọt ngào của chúng vào thời khắc đó.
Những năm sau đó
Sau đó, tôi đến Anh ở với chồng và thực hiện sứ mệnh làm việc chung với trẻ em và thanh thiếu niên. Trải nghiệm cái chết mang đến ý nghĩa lớn cho cuộc đời tôi và cho công việc của tôi ở trường vào ngày chủ nhật với thanh thiếu niên. Quay về Mỹ, tôi tiếp tục công việc đào tạo điều dưỡng với tư cách là một giảng viên đại học. Tôi luôn cảm thấy biết ơn vì được quay lại cuộc sống và được cho thêm cơ hội, và rằng tôi đang sử dụng thời gian của mình một cách hữu ích. Bây giờ tôi đã nghỉ hưu và là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, đã sống một cuộc đời hạnh phúc. Trải nghiệm cái chết vẫn luôn sống trong tim tôi, tâm hồn tôi, tinh thần tôi dù đã trải qua 43 năm. Lòng nhân hậu và tình yêu của Chúa là bất tử.
Trong những năm 1950, mô hình y tế thực hành được theo dõi bởi các bệnh viện và bác sỹ không cho phép nghiên cứu các các hiện tượng phi thường, bao gồm trải nghiệm cái chết và những trường hợp chết đi sống lại, đặc biệt là những trải nghiệm thiên đường. Trải nghiệm cái chết đã khiến tôi sợ hãi và tôi giữ nó cho riêng mình. Tôi chỉ kể cho chồng và cha tôi, sau này thì cho các con tôi. Vào những năm 1970, bắt đầu xuất hiện những cuốn sách về chủ đề này và tôi tìm thấy một số đông người có cùng trải nghiệm giống tôi. Tuy nhiên, nhiều người kể đã thấy lại những sự kiện trong đời và đi qua đường hầm. Tôi thì không có những trải nghiệm đó. Có lẽ việc xem xét lại những sự kiện trong đời đã xảy ra với tôi khi tôi trở thành một tín đồ thiên chúa và xưng tội trước Chúa. Tôi cảm thấy vui mừng khi biết xã hội chúng ta ngày nay rất am hiểu và những nghiên cứu về cái chết đang được xúc tiến rất vững bền.
Nhận xé
t của NDERF: Cám ơn Susan vì đã chia sẻ kinh nghiệm thú vị của mình. Trải nghiệm đường hầm chỉ chiếm 30% trong số những người đã từng có trải nghiệm cận tử. Tôi nghĩ những trải nghiệm cận tử cho chúng ta những thứ ta cần và tôi cũng đồng ý với bà là việc tự mình xem xét lại cuộc sống cũng góp phần tránh việc trải nghiệm cận tử trở nên quá cần thiết.