Trải nghiệm cận tử của Paul
|
TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM
Năm 1970, tôi tuyệt vọng bị cuốn vào thảm kịch và nỗi kinh hoàng của chiến tranh Việt Nam. Vợ tôi, Sue, đang mang bầu 2 tháng khi tôi nhận được thông báo nhập ngũ.
Ngày 30 tháng 4 năm 1970, Tổng thống Richard Nixon thông báo Quân đội Mỹ đã bắt đầu tấn công trên mặt đất chống lại thành trì Cộng Sản ở Campuchia. Tôi được đưa đi và tham gia cùng với hơn bốn vạn quân trong Đội chiến đấu thứ 10 của Quân đội. Ngày đầu tiên tháng 10, tiểu đội tôi di chuyển về phía tây khi bị tấn công ác liệt bởi những kẻ thù bắn tỉa. Tôi đang cố gắng rút lui vào nơi an toàn thì nghe thấy một tiếng hét rất kinh hoàng. Tôi quay lại để xem anh bạn tôi, Pete, đang ngã xuống dưới mưa đạn của kẻ thù. Bản năng tôi nói phải tự cứu lấy mình và tiếp tục chạy. Tôi nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của cậu ấy và nhận ra mình không thể bỏ người đàn ông này lại, người đã cho tôi thấy sợi chỉ hy vọng và dành cho tôi rất nhiều thời gian lắng nghe tâm sự muốn thoát khỏi cuộc chiến tranh này của tôi và chịu đựng tôi bằng cách tỏ ra rất hứng thú về cuộc đời và hy vọng của tôi được đoàn tụ với vợ và con khi ác mộng chiến tranh này cuối cùng cũng sẽ chấm dứt. Tôi nghe cậu ấy tâm sự về giấc mơ tìm được người phụ nữ hoàn hảo và bắt đầu xây dựng một gia đình. Cậu ấy mơ được làm thầy giáo với sự giúp đỡ của Luật G.I.Bill hỗ trợ người lính sau chiến tranh trong ngành giáo dục. Tôi quay người lại và tiến về phía cậu đang nằm rên rỉ mong chờ được cứu thương.
Chỉ trong vòng vài giây sau khi tôi vượt qua 25 mét giữa chúng tôi, tôi bị một khẩu súng máy bắn trúng. Cơn đau đột ngột xuyên thủng chân tôi làm tôi ngã về phía trước. Việc tiếp theo tôi biết là mình đang nhìn xuống cơ thể mình từ khoảng cách 4 mét. Tôi thấy cơ thể mình bị trúng nhiều phát đạn vào chân phải và một phát bên chân trái. Tôi tin là mình đang chết vì chảy máu quá nhiều và cảm thấy một nỗi buồn khủng khiếp khi nghĩ đến chuyện tôi sẽ không bao giờ gặp lại vợ và đứa con chưa rõ hình hài của mình. Tôi buồn nhưng cũng rất bối rối và tò mò. “Chẳng lẽ đây là cái chết sao?” Tôi nghĩ. Không đau đớn. Không sợ hãi. Thật kỳ lạ, tôi không thấy có gì khác cả. Tôi vẫn suy nghĩ được. Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể mình và tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cậu bạn tôi, Pete đang nằm cạnh cơ thể tôi. Tôi thấy sốc khi thấy một màn sương thoát ra từ đầu của cậu ấy, mà ngay sau đó biến thành một bản sao của cậu. Tôi nhận thấy linh hồn và cơ thể mới của cậu ấy là một và nó tỏa sáng nhè nhẹ. (Cơ thể cậu ấy đang nằm ở dưới, mất bàn tay và một phần cánh tay vì bị trúng quá nhiều đạn). Nhìn thấy Pete ngơ ngác nên tôi gọi tên cậu. Cậu lập tức bay lại gần tôi và chúng tôi thảo luận xem chuyện gì đang diễn ra. Chúng tôi thấy một Bác sỹ da màu trẻ tuổi đã phát hiện ra cơ thể của chúng tôi. Đầu tiên anh ta kiểm tra Pete rồi sau đó đến tôi. Anh ta bắt đầu xem xét cơ thể tôi và Pete nói rằng điều đó có nghĩa là cậu đã chết, nhưng tôi thì vẫn còn cơ hội.
Cậu bước đến và bắt tay tôi rồi nói “Tớ muốn cảm ơn cậu vì đã là một người bạn tốt và cố gắng cứu tớ. Tớ không biết tại sao, nhưng tớ biết là mình sẽ không ở đây nữa. Tớ sẽ đến một nơi mà tớ đã từng ở trước kia. Nó giống như là nhà tớ vậy. Tớ biết nghe thật điên rồ, nhưng tớ nghĩ vẫn chưa phải lúc cậu ra đi. Tớ nghĩ tớ sẽ cố nói lời tạm biệt với mẹ bây giờ, còn cậu hãy cứ sống tiếp và có một cuộc sống thú vị nhé, nếu con cậu là thằng nhóc thì hãy đặt theo tên tớ nhé. OK?”. Tôi trả lời “Tớ hiểu rồi Pete”. Tôi quàng tay qua lưng và vỗ vào vai cậu, nhưng cậu đã biến mất trong tíc tắc. Tôi thấy một vài người lính ở dưới đang giúp khiêng tui đi trong khi Bác sỹ vẫn đang kiểm tra tôi. Trong lòng tôi ngập tràn khao khát được ở bên người vợ trẻ và đứa con còn nằm trong bụng mẹ. Đột nhiên, tôi trở lại cơ thể mình, như thể rơi từ trên không 12 mét xuống.
Bị thương, tôi được đưa về nhà sau một tháng. Không thể tham dự đám tang của cậu bạn, tôi đã tìm ra gia đình cậu và gọi cho mẹ cậu ấy. Mẹ cậu, bà Thelma, nghe máy và tôi an ủi bà. Bà kể cậu ấy đã về thăm bà vào cái đêm mà cậu bị giết. Bà nằm mơ thấy cậu trở về, ở bên cạnh bà đủ lâu để báo cho bà biết rằng cậu đã chết, và bảo bà đừng buồn vì cậu đang hạnh phúc cũng như có việc để làm. Cậu đưa cánh ta ra và một tia sáng xuất hiện tiến lại gần cậu.
Một đứa bé tuyệt đẹp và rạng rỡ đang thành hình bên cạnh cậu. Cậu bé chừng 5~6 tuổi với mái tóc quăn màu nâu nhạt và đôi mắt màu hạt dẻ. Cậu có một vài đốm tàn nhang trên mũi và má. “Ai vậy?” mẹ Pete hỏi. Pete trả lời: “Đó là Pete nhỏ. Nó muốn biết ba nó và tò mò không biết cuộc sống ở trái đất thế nào và nên kỳ vọng gì. Nên con đang hướng dẫn nó. Pete nhỏ và con sẽ ở bên nhau trong một thời gian dài, nó có thể tin vào điều đó”. Cậu bế đứa trẻ lên và ôm nó vào lòng.
Hình ảnh đó nhanh chóng biến mất. Mẹ Pete muốn biết tin về con trai mình, hiện giờ nó đang ở đâu nhưng bà không thể làm được gì. Hình ảnh đứa bé đáng yêu đó cứ ở mãi trong tâm trí bà. Liệu thằng bé đó có phải là con rơi của Pete khi cậu còn độc thân? Mẹ nó là ai? Làm thế nào bà có thể gặp cháu trai mình? Liệu nó đã được sinh ra chưa? Pete có ý gì khi nói cậu đang dạy thằng nhóc về “cuộc sống trái đất”? Pete nhỏ rõ ràng được đặt tên theo bố nó. Làm thế nào để bà biết được? Bà nên đi đâu để được giúp đỡ?
Tất cả những câu hỏi đó dường như đã ám ảnh tâm trí bà và ngày càng sâu sắc hơn sau khi bà được kể rằng con trai bà đã thực sự bị giết đúng cái ngày bà có giấc mơ. Bà đau đớn vì cái chết của cậu con trai duy nhất, nhưng con trai bà đã chứng minh rằng cậu vẫn khỏe và đang sống trong một thế giới khác. Đứa bé mà cậu gọi là “Pete nhỏ” vẫn còn là điều bí ẩn và bà biết mình cần phải khám phá.
Tôi kể cho bà nghe về việc vợ tôi mang thai và lời hứa sẽ đặt tên theo Pete. Tôi đoán có thể đó là đứa trẻ mà bà đã gặp trong giấc mơ vào ngày 1 tháng 10 năm 1971. Tôi hứa sẽ giữ liên lạc và gửi ảnh con gái hoặc con gái cho bà khi nó tròng 4~5 tuần tuổi.
Con trai tôi Peter sinh ngày 31 tháng 10 năm 1971. Đầu nó trọc lóc nhưng có màu mắt hạt dẻ. Vào sinh nhật lần thứ hai, tôi gửi ảnh cho mẹ Pete ở Colorado, và bà gọi điện cho tôi để cảm ơn. Bức hình giống cậu bé trong giấc mơ của bà, đặc biệt là những lọn tóc nâu. Vào sinh nhật lần thứ 6 của Peter, bà bay đến thăm gia đình chúng tôi và khóc òa khi vừa nhìn thấy nó. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính là đứa bé mà bà đã thấy trong giấc mơ, vào cái đêm mà Pete ra đi. Chúng tôi nhận bà là “Bà nội Thelma” ngay hôm đó. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc trong suốt những tháng năm về sau qua điện thoại và thư từ. Bà quý trọng từng câu chuyện và những bức ảnh của Peter.
Bà mới qua đời gần đây; nhưng Peter cùng vợ Karen, và hai cậu con trai đã đến thăm bà ở bệnh viện cách đây một tuần. Bà biết sẽ chẳng mấy chốc được gặp lại Pete và bố của cậu, người đã ra đi trong chiến tranh thế giới thứ II. Bà nóng lòng muốn được đoàn tụ và cám ơn Pete nhỏ (bây giờ là 27 tuổi) vì đã trở thành cháu nội bà như bà mong ước từ lần đầu tiên nhìn thấy hình hài cậu. Peter nói với bà rằng cậu luôn nghi ngờ rằng Pete vẫn đang theo dõi và chăm sóc cậu, đặc biệt là lúc cậu đang ở trong “Bão táp sa mạc”.
Trải nghiệm ấy rất rõ ràng và rất thật, nó đã cho tôi hy vọng, rằng khi chúng ta chết, chúng ta sẽ tiếp tục sống và có thể gặp lại tất cả họ hàng đã mất. Tôi cũng cảm thấy trẻ em là những món quà từ Thượng đế đã được dạy dỗ bởi những thiên thần trước khi chúng chọn một gia đình trên trái đất. Mặc dù nó trái ngược với những lời dạy trong nhà thờ, nhưng tôi đang nghiên cứu về học thuyết luân hồi. Tôi không biết tất cả câu trả lời, nhưng tôi nhìn cuộc sống với một ánh sáng mới. Tôi hiểu được một bức tranh lớn. Nếu mọi người đều giống như tôi, thì chắc chắn sẽ không còn chiến tranh nữa. Gửi tình yêu và hòa bình đến những ai vô tình đọc được bài viết này của tôi.