Trải nghiệm cận tử của một tù nhân
|
TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM
Tên
tôi là Philip và tôi đang viết về một chuyện liên quan đến buổi trò chuyện của
Tiến sỹ Long trên chương trình Art Bell chiếu tối qua, liên quan đến những trải nghiệm cận tử.
Ngày 24 tháng 12 năm 1995, gần 1:30 chiều, tôi bị bắn bởi một Viên cảnh sát Hạt trong một vụ cướp không thành công. Viên đạn bắn bể đầu gối tôi và cắt đứt động mạch ở cẳng chân tôi. Tôi được cho biết là mình “đã mất máu đến chết” trong ca phẫu thuật.
Có hai sự kiện riêng biệt mà tôi còn nhớ. Hai sự kiện này khác nhau. Đầu tiên, tôi thấy mình nổi lên trên bàn phẫu thuật. Lúc đó, tôi rất hứng thú xem chuyện gì đang diễn ra và cũng thấy lo lắng trong cảm giác bối rối hỗn loạn. Bị vướng đèn phẫu thuật, nên tôi “di chuyển” xuống để nhìn qua lưng của một nữ bác sỹ. Tôi nhớ là mình đã cười (cô ấy quá thấp và đang đứng trên một vật gì đó để có thể với tới bàn. Tôi còn thấy một người đàn ông đang dựa vào tường trong bộ đồ phẫu thuật, một nhân viên mà tôi nhận ra là đã đi cùng tôi trong xe cứu thương, cũng là người mà sau đó tôi và anh ta có mối quan hệ thân thiện). Cả hai chuyện này đều được xác nhận sau khi tôi hồi phục. Sau đó, “bong bóng nước nổ” (nói vậy là chưa chính xác, nhưng đó là cách miêu tả tốt nhất) và tất cả đen ngòm. Nó giống như là đang trôi chầm chậm vào giấc ngủ. Chân trần, tôi đứng giữa một cánh đồng cỏ và hoa trên núi tuyệt đẹp, lúc này tôi là một đứa trẻ 4 tuổi. Đang nắm bàn tay bé nhỏ và bụ bẫm của tôi là một người đàn ông đẹp nhất trên đời mà tôi từng thấy. Như một vị thần Hy Lạp! Ngài có một hào quang tỏa ra một thứ tình yêu giống như mặt trời tỏa sáng, và tôi biết tôi được an toàn khi ở bên Ngài. Đó là một cảm giác yêu thương thanh bình nhất mà tôi từng được biết. Chúng tôi bắt đầu bước đi trên con đường xuyên qua đồng cỏ hoa, tay trong tay. Tôi biết Ngài đang dẫn tôi đến một nơi cụ thể, nhưng quá trình đi bộ cũng rất quan trọng. Tôi đang thấy những thứ đáng kinh ngạc. Màu sắc, hình thù, mùi hương, tất cả thật sắc sảo và đẹp tuyệt vời. Giống như lần đầu tiên tôi được trông thấy vậy. Người dẫn đường của tôi cũng đang tận hưởng như tôi, Ngài chỉ cho tôi thấy những thứ mới mẻ và cười phá lên khi thấy tôi thích thú. Âm thanh duy nhất từ Ngài chính là tiếng cười, và nó tuyệt vời như tất cả những thứ khác vậy. Nó giống như dòng suối chảy, như tiếng khóc đầu đời của một em bé. Tiếng chuông leng keng và sấm sét. Tôi sẽ không bao giờ miêu tả được âm thanh đó. Cuối con đường, chúng tôi dừng lại một nơi có thể nhìn thấy toàn bộ thung lũng. Thung lũng bị che phủ bởi sương mù và mây nên tôi không chỉ không nhìn thấy rõ, mà còn không thể đoán được kích cỡ của thung lũng. Tôi cảm thấy rất buồn khi vừa ra khỏi thung lũng, tôi bắt đầu khóc. Cảm giác khổ sở với khát khao cần được thỏa mãn. Giống như khi bạn đang muốn một thứ gì mà không thể có được, bạn biết đã quá trễ để thay đổi, nhưng vẫn khao khát nó. Người dẫn đường của tôi cũng đang khóc. Quá buồn để nói về một cuộc đời bị lãng phí.
Hào quang xung quanh Người dẫn đường dần trở nên sáng hơn và rộng lớn hơn, bao quanh chúng tôi. Và tôi nghe giọng nói vang lên trong đầu mình, nói “Philip, con đường mà con đã đi kết thúc ở đây. Hãy nhớ ta sẽ luôn yêu con”. Hào quang biến mất, người dẫn đường của tôi cười và lau mắt cho tôi, bong bóng nước lại “nổ” một lần nữa.
Tôi tỉnh dậy trong phòng hồi sức, khóc như một đứa trẻ. Y tá đang đứng cạnh, cố gắng trấn tĩnh tôi và nói rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi, và tôi sẽ khỏe nhanh thôi, cô còn hỏi tại sao tôi khóc. Tôi kể cô nghe tôi có một giấc mơ, giấc mơ buồn. Cô cười và nói rằng thuốc gây mê khiến cho não không có khả năng mơ trong suốt ca phẫu thuật. Rồi cô hỏi tôi mơ thấy gì. Tôi không thể kể cô nghe toàn bộ câu chuyện (tôi đang chống lại cơn buồn ngủ), nhưng khái quát khá đủ. Cô nói các bác sỹ gặp “rắc rối” với tôi hai lần (tôi được phẫu thuật trong hơn 6 tiếng đồng hồ) và tôi đã “chảy máu đến chết”. Sau đó, cô nói không tin rằng đó là một giấc mơ, và bảo tôi ngủ. Tôi đã mơ thấy một cuộc sống và tương lai tốt hơn cho mình, và tôi biết nó hoàn toàn có thể.
Tôi đã hỏi những bác sỹ khác liệu tôi có thể nằm mơ khi bị gây mê hay không. Tất cả đều nói rằng không. Tôi vẫn cố gắng thuyết phục bản thân mình, rằng tôi đã thực sự mơ. Thỉnh thoảng, ngay trước khi tôi rơi vào giấc ngủ, tôi lại thấy Người dẫn đường đứng cạnh tôi. Cá nhân tôi, tôi tin rằng mình đã thoáng thấy cả Thiên đàng và Địa ngục, tôi không chỉ gặp Thiên thần dẫn đường của tôi, mà còn nắm tay Ngài, và nghe giọng nói của Chúa.