Trải nghiệm cận tử của Sarah
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Tháng 8 năm 1989, tôi rời khỏi chỗ làm tình nguyện viên và đạp xe về nhà lúc 10 giờ tối. Khi đạp xe gần tới chỗ có ánh đèn điện, tôi bị một chiếc xe tải nhỏ đang di chuyển với vận tốc gần 80 km/h đụng từ phía sau lưng. Xe đạp và người tôi đập mạnh vào xe tải. Khi tài xế thắng gấp phanh, tôi bị văng xa khoảng 18 m rồi rơi xuống mặt đường.

Phổi tôi xẹp xuống, hầu hết các cơ quan nội tạng bị tổn thương nặng bao gồm cả xương chậu và một số xương sườn. Suýt tý nữa thì tôi đã chết. May mắn thay, một sĩ quan cảnh sát ở gần đó và nhanh chóng gọi xe cứu thương qua bộ đàm. Tôi không còn nhớ những gì xảy ra trước đó.

Sau đây là những gì tôi còn nhớ: Lúc đầu tôi đang đạp xe và tiếp theo tôi ở trong một nơi hoàn toàn tối mịt. Tôi không thể định hướng và suy nghĩ, nhưng tôi có nhận thức về cơ thể mình, rằng tôi vẫn có nó. Từ “xa” tôi bắt đầu nghe thấy tiếng ầm ù và một tia sáng ánh lên. Âm thanh càng lúc càng to hơn và tia sáng dường như đang tiến về phía tôi. Khi vật thể đó tiến lại gần hơn, tôi nhận ra nó là một sinh vật ma quỷ dị thường được bao quanh bởi ngọn lửa với đôi mắt và hàm răng khổng lồ đang nhảy múa xung quanh tôi, chảy nước dãi và gầm gừ. Hắn nhìn tôi đầy đe dọa khi tự đập vỡ răng nó và thè cái lưỡi màu cam đầy nước dãi lên người tôi. Tôi ngây người đứng trong bóng tối. Chẳng có nơi nào tôi có thể đi để tránh được sinh vật đang quyết tâm ngăn chặn tôi với một tốc độ rất nhanh. Tôi đứng trên “mặt đất”, nhắm mắt và chờ tới lúc mình bị nuốt sống hoặc bị nhấn chìm trong ngọn lửa. Nhưng nó lại từ từ đi xuyên qua cơ thể tôi mà chẳng gây ra đau đớn gì và khi tôi quay lại nhìn vào mắt nó thì phát hiện ra nó đang cười trong niềm vui sướng khi nó tan chảy trong tôi. Nó biến mất cùng với tiếng động sau lưng tôi và đột nhiên tôi thấy mình đang bay rất nhanh về phía trước, xuyên qua bóng tối.

Khi tôi đang thì có thêm 2 con quỷ nữa cũng tiến đến tôi với màu sắc khác nhau làm tôi hoảng sợ. Tôi đã có kinh nghiệm với con đầu tiên cho nên lần này tôi cho phép những con này tiến gần và bay xuyên qua tôi. Nhanh chóng tôi đã đến được cửa hầm đen tối. Đường hầm dường như được xây dựng bởi vật liệu giống như đám mây xám và dường như bị trầy xước ở phía bên phải. Tiếp theo nó chẻ nhánh ra và tôi không thể thấy được nó dẫn đi đâu. Từ nhánh hầm bên phải nối dài một ánh đèn trắng vàng tạo ra ánh sáng nhẹ trong đường hầm. Tôi liếc nhìn lại mình và nghĩ rằng thân thể tôi đã biến mất. Nó đã được thay thế bởi một loại ánh sáng trắng xanh của cây thánh giá/ ngôi sao tỏa hào quang. Điều này “dường như” làm tự nhiên và dễ chịu trong tôi vào thời điểm đó. Đó là cảm giác rất tự tại không còn vướng bận một hình thể trọng lượng nào cả.

Lúc ngoảnh lại đường hầm, tôi đã nhận ra rằng có các cửa ở cả hai phía. Một vài trong số cây thánh giá/ ngôi sao khác đang lượn lờ trong đường hầm, một vài có màu xanh giống tôi, một vài ánh nâu vàng. Có 2 cây thánh giá/ ngôi sao khác xuất hiện bên cạnh tôi và nhẹ nhàng đẩy tôi vào đường hầm. Tôi đã lướt vào trong đó và bay lên quan sát “các lối vào” đang mở trong khi số khác dường như đang đóng. Cánh cửa đầu tiên tôi nhìn kỹ giống như một Địa ngục cổ điển. Có những tiếng la đinh tai và quằn quại đau đớn. Những sinh vật con người trần như nhộng trong quang cảnh bị nguyền rủa lê lết trong hồ phân lềnh bềnh và những tảng đá nhọn. Quỷ và các sinh vật khác đang tra tấn con người bằng nhiều cách có thể tưởng tượng được; và con người cũng đang tra tấn lẫn nhau.

Khi tôi tiến gần đến cánh cửa có quang cảnh hung hãn này, tôi đã cảm giác cơ thể mình rút vào một vòng xoáy, và tôi đã nhận thấy chính tôi đang bay trên quang cảnh đau khổ đó. Mùi phân phân hủy và sức nóng gần như không thể chịu nổi thế nhưng một phần trong tôi bị thôi miên bởi hằng hà sa số nỗi đau vô biên và thống khổ đã tác động lên các thực thể trong địa ngục này. Hầu như tôi muốn rời khỏi đây vì thế tôi không gặp khó khăn gì và cảm giác của tôi là bất kỳ ai cũng có thể rời khỏi đây nếu họ muốn. Tôi đã cảm thấy rằng không ai hoặc không vật gì đưa những con người này vào trong trạng thái bị giam cầm ngoại trừ việc họ tin rằng trong cơn hấp hối họ vẫn tiếp tục chịu đựng. Tôi “đã bay” trở lại cánh cửa mà từ mọi hướng có thể nhìn rõ trong “Địa ngục”. Tôi đã rời khỏi nơi đó không gì ngoài niềm vui nhưng tôi vẫn có một cảm nhận chính tôi mới là một phần trong niềm vui đó.

Cánh cửa tiếp theo trong đường hầm không tốt hơn thế. Ngay khi ánh mắt bắt gặp con người bước trên mảnh đất khô cằn mà đầu thì gập xuống mãi mê với suy nghĩ tự trách mình mà không nhận biết rằng có ai đang ở xung quanh mình. Một cảm giác đơn độc và xa lánh lan tỏa toàn cảnh, và tôi đã tránh đến quá gần mặc dù không có cảm giác hụt hẫng như lúc lúc đầu vào trong đường hầm đầy mây.

Tôi đã bay dọc phía trên đường hầm và liếc nhìn vào những cánh cửa khác nhưng cái tiếp theo đã làm cho tôi ấn tượng kéo dài là một thế giới đẹp hầu như không thể tả được. Tôi đã nhìn lên một khu vườn đẹp với vòi phun, thác nước, những dòng suối và những cây cầu sáng rực rỡ, lấp lánh với sắc màu. Một sự tả thực vẻ đẹp của thế giới này đã được lưu lại bởi họa sỹ Gilbert Williams, người mà có tác phẩm được khám phá vài năm trước sau chương trình NDE của tôi. Một cảm giác thanh bình, hài hòa các dòng chảy trong toàn cảnh và tôi đã di chuyển đến cánh cửa với mong muốn là bước vào. Khi tôi đã bắt đầu bước đi vào trong, “mũi” của tôi đã ngửi thấy như là một tấm nhựa bao quanh. Tôi đã đẩy tới nhưng nhẹ nhàng bị đẩy lùi lại và có giọng nói “Anh không có thông tin gì để bước vào thế giới này”. Lúc đó tôi nhớ đến cảm giác thất vọng nhưng đã không cho là không xứng đáng, chỉ là không được trang bị thông tin mà thôi.

Kế đó tôi đã tập trung chú ý vào ánh sáng mà tỏa ra khắp cây chạc ba bên tay phải. Tôi đã đi vào ánh sáng và đã chuyển hóa cảm xúc vui vẻ tột độ. Không có gì ngoài niềm hân hoan. Tôi đã nói với ánh sáng “Tôi đang ở đây” và ánh sáng trả lời “Tuyệt” với giọng điệu rung lên vì vui sướng. Tôi đã vui mừng và biết rằng có nhiều thứ mà nghe có vẻ ủy mị khi tả lại nhưng tất cả là sự thật mà nó vang vọng trong tôi từ bây giờ và mãi mãi. Tôi biết rằng tôi tồn tại vĩnh cửu và mặc dù tôi có kinh nghiệm về nhiều hình thức của cái chết nhưng tôi sẽ luôn luôn biết rằng tôi là ai. Tôi không có gì phải sợ chỉ là có thêm kinh nghiệm và tôi là người mà cuối cùng sẽ lựa chọn cái gì để mà học hỏi. Nghe có vẻ là bịp bợm nhưng hãy tin tôi đó là cảm nhận cực kỳ tốt để biết được những gì xảy ra bên trong mình. Kết quả là tôi đã ngộ ra được những niềm vui vĩnh cửu và quyết định rời khỏi nơi đó. Tôi đã nói với ánh sáng “Tôi đi đây” và ánh sáng lại trả lời tôi “Tuyệt” với giọng điệu vui sướng y hệt như lúc ban đầu.

Tôi đã lượn lờ trở xuống đường hầm ánh sáng lập lòe với thắc mắc liên hồi rốt cuộc cũng đến được ngưỡng cửa mà trông ra không trung. Các mảnh đá trôi nổi trong các hành tinh xa xôi và các dãy ngân hà xoay tít. Khi mà tôi nhìn vào cảnh tượng im lặng đó thì tôi lại có một cảm giác mâu thuẫn về sự thanh bình và mạo hiểm bao quanh tôi. Lối vào đường hầm đang gần bên và tôi có thể nghe thấy tiếng thét “Đừng đi Sarah! Còn Zane thì sao?” (Con trai tôi lên 5 lúc tai nạn xảy ra). Tôi đã cảm thấy bực mình với những âm thanh này bởi vì tôi đã không có ý định “đi” đâu cả và dĩ nhiên là tôi sẽ ở đó để nhìn thấy Zane lớn lên. Một sinh vật khác đã xuất hiện bên cạnh tôi và chúng tôi “đã trò chuyện” về những lựa chọn của tôi. Chúng tôi đã nghe giọng nói “Nếu cô mà bước qua cánh cửa này là cô không thể trở lại.”.

Ký ức nhận thức kế tiếp của tôi là nằm trên giường của bệnh viện với chi chít những ống gắn vào người tôi và một ống thở trong miệng. Tôi đã tràn ngập niềm vui và đầy sức mạnh mặc dù tôi đã không thể cử động theo ý chí của mình được. Tôi cũng bị đau khắp người và cảm giác đó nhanh chóng hướng tôi trở lại với cơ thể vật lý của mình.

Tôi cũng phải đương đầu với nhiều thử nghiệm và thách thức sau trải nghiệm cận tử đó bao gồm việc mất đi nhận dạng, bị khuyết tật, nghèo khó, mất bạn bè vì họ không thể hiểu được trải nghiệm ấy đã thay đổi tôi như thế nào, và thêm cơn đau kinh niên nữa; nhưng những kiến thức về cõi vĩnh hằng trong tâm hồn và sự tự do có được từ nỗi sợ về cái chết đã tạo ra trong tôi một nền tảng về sự bình yên mà không có điều kiện vật lý tạm thời nào có thể lung lay. Tôi có ước muốn lớn lao rằng giá như mọi người có thể trải nghiệm những điều phi thường này mà không cần phải chịu đựng những chấn thương như tôi đã trải qua, để điều đó có thể thay đổi thế giới.

Chương trình NDERF ĐẶC BIỆT… Phần còn lại của câu chuyện…

Sau câu chuyện trải nghiệm cận tử của Sarah trên buổi phát thanh Art Bell ngày 04/02/1999, các Phật tử đã thông báo cho chúng tôi biết về những điểm giống nhau đáng ngạc nhiên giữa trải nghiệm cận tử của Sarah và những bài viết trong quyển sách có nhan đề “Tử thư Tây Tạng” (The Tibetan Book of the Dead). Thật vậy, những điểm giống nhau này đúng là điều kỳ diệu!