Trải nghiệm NDE của một thiếu niên
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Trời lạnh buốt và tuyết rõi nhẹ vào ngày tôi “chết”. Ngày 27 tháng 01 nãm 1996, tôi ðang chõi trýợt tuyết ở Aspen, Colorado. Tôi ði cùng bạn gái. Tôi muốn gây ấn týợng với cô bằng kỹ thuật trýợt tuyết khi tôi trýợt lại gần một cây thông thô ráp. Và tôi ðã tự làm mình bất tỉnh. Tôi kinh ngạc khi phát hiện chính mình ðang trôi bồng bềnh trên không cách cõ thể mình gần một mét. Bạn gái tôi cố gắng ðánh thức tôi dậy nhýng không có tác dụng. Ngay khi có thể, cô ấy hét lớn và kêu gọi những ngýời trýợt tuyết khác ðến giúp. Một ngýời ðứng gần ðó la lớn “Nhìn kìa, có máu!”. Lúc ðó tôi chỉ thấy hõi tò mò nhận ra vết máu chảy ra từ bên má phải của mình còn ðọng dýới tuyết. Bạn gái tôi cởi áo khoác lông và nón trắng ðặt cẩn thận xuống dýới ðầu tôi. “Cái gối” chẳng mấy chốc chuyển thành màu ðỏ từ máu tôi và tôi nhớ mình ðã nghĩ là sẽ mua cho cô ấy một cái nón mới. Tôi ði theo ðội tuần tra trýợt tuyết vì họ ðang khiêng cõ thể mềm oặt của tôi và ðýa tôi xuống núi. Xe cấp cứu có vẻ còn lâu mới ðến nên tôi bay vào thị trấn ðể xem mình có thể thấy gì không. Tôi không thực sự lo lắng, nhýng tôi cảm thấy bực mình vì xe cấp cứu mãi chýa chịu ðến trong khi tôi thì ðang chết dần. Rồi tôi phát hiện ra xe cấp cứu và ði theo sau nó ðến trạm sõ cấp cứu. Trận bão tuyết bỗng nổi lên khiến tài xế xe cứu thýõng phải lái xe vào một góc. Tôi nghe thấy anh ấy chửi thề mỗi lần anh ấy không xử lý ðýợc. Nên tôi hét lớn “Cẩn thận, coi chừng bị trýợt”. Ðây là nõi tôi thấy mọi chuyện trở nên thật kỳ lạ. Mặc dù tuyết rõi rất dày nhýng tôi có thể nhìn xuyên qua nó. Tôi nhận thấy những bông tuyết ðang ði xuyên qua hai cánh tay mà tôi ðang dang ra và cõ thể tôi bắt ðầu phát sáng nhè nhẹ. Tôi không cảm thấy lạnh. Nhýng tôi có thể cảm nhận ðýợc tâm trạng của tất cả mọi ngýời liên quan ðến tình cảnh hiện tại. Tất cả mọi thứ giống nhý một bộ phim kịch tính. Tôi trôi vào trong xe cấp cứu rồi lại trồi ra ngoài xe vì nó ðang di chuyển rất chậm trên ðýờng.

Ðột nhiên tất cả giác quan của tôi biến mất khi tôi nhận ra một chiều khác của không gian. Cảm giác lo âu nặng nề hoàn toàn tan biến và tôi cảm thấy thực sự bình yên nhý ðang trở về nhà và ðắm chìm trong sự yêu thýõng từ một nguồn nãng lýợng dýờng nhý rất thân quen và ấm áp. Tôi biết ðiều này nghe thật khùng ðiên, nhýng tôi cảm thấy mình thuộc về một phần sự vĩ ðại của vũ trụ. Nhý thể nó vẫn luôn luôn tồn tại và mãi mãi là một phần của tất cả mọi thứ. Tôi thấy một nõi màu tím rất ðẹp và cảm thấy nhý mình ðang ðýợc hỏi từ trong “ý nghĩ” rằng tôi muốn lýu lại ðây hay quay trở lại. Tôi nghĩ về những tháng ngày tôi học ðại học sắp tới. Tôi hỏi “thứ ðang hiện hữu” rằng nếu tôi quay về bây giờ thì liệu tôi có thể trở lại nõi này sau ðó không?! Tôi cảm thấy có một nụ cýời thầm từ “thứ ðang hiện hữu” và ðiều này khiến tôi phì cýời, ngay sau ðó lập tức xảy ra một chuyện. Tôi ðã quay trở lại thế giới mà tôi cảm nhận ðýợc nỗi ðau. Họ nói rằng tôi bị chấn thýõng và bất tỉnh khoảng 13 giờ ðồng hồ. Thật khó ðể ðối mặt với tất cả mọi chuyện sau ðó.

Sau trải nghiệm ðó, tôi trở thành một ngýời khác hẳn. Tôi không thể thảo luận với bất kỳ ai về chuyện này, vì họ không hiểu và sẽ nghĩ rằng tôi có vấn ðề về thần kinh. Tôi trở nên rất nghiêm túc và thực sự quan tâm ðến việc nghiên cứu tâm lý, tôn giáo, triết lý sống và tất cả những thông tin có thật mà tôi có thể tìm ðýợc trong vãn học, những bài giảng hay những cuộc gặp gỡ. Bố mẹ thông cảm với những thay ðổi của tôi, nhýng bạn gái tôi quyết ðịnh ra ði với một anh chàng khác. Tôi nghĩ mình ðã làm cô ấy hoảng sợ khi kể cho cô ấy nghe về chuyện cái nón và tất cả những ðoạn ðối thoại của cô với những ngýời tuần tra ở khu trýợt tuyết. Thật vui vì tôi vẫn biết rằng sẽ có ngày tôi ðýợc trở lại nõi yên bình và tràn ngập tình yêu ấy. Tôi không còn sợ hãi cái chết nữa, kể cả cái chết của ông bà mình.