Nhân sinh quan của tôi đã hoàn toàn thay đổi
Home Page NDEs hiện tại Chia xẽ NDE của qu vị



TƯỜNG THUẬT LẠI SỰ TRẢI NGHIỆM

Kinh nghiệm cận tử đầu tiên của tôi xảy ra vào năm tôi 45 tuổi (năm 1995). Tôi bị 1 cơn đau tim vật vã và sau đó nhanh chóng trở nên dữ dội hơn. Sau khi tôi được giải phẩu xong, tôi đã hồi tưởng lại là mình đã đến 1 chiều không gian khác trong thời gian hôn mê. Cho đến vài tháng sau đó, tôi vẫn cho rằng kí ức đó có thể do tác dụng của một số thứ thuốc tôi sử dụng trong quá trình giải phẫu. Nhưng giờ đây, tôi ngày càng tin rằng đó là 1 điều gì khác chứ không như những gì tôi nghĩ ban đầu. 

Tôi đã di chuyển và trôi nổi trong 1 nơi mà cảm giác an bình dễ chịu không có gì so sánh được. Ở đó có bầu trời xanh như những bầu trời xanh tôi từng thấy. Cho đến hôm nay, thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn lên bầu trời xanh để tìm cảm giác thanh bình cho bản thân. Tôi đã nhìn thấy những nhánh cỏ cao phất phơ trước ngọn gió thổi qua sườn đồi. Nhưng tôi vẫn không hề cảm giác được chút nào về cơn gió đó cũng như bất kì 1 âm thanh nào khác. Nó thật tĩnh lặng. 

Trong khi trải nghiệm, tôi đã không bước đi như người bình thường mà trôi một cách nhẹ nhàng chậm chạp qua những vùng đó. Nơi đó tràn ngập hơi ấm, sự thanh tịnh và 1 cảm giác khó tả, 1 sự kết hợp giữa cảm giác của sự mãn nguyện và cảm giác là 1 phần của vũ trụ. 

Khi tôi di chuyển qua ngọn đồi 1 cách rất chậm chạp và tận hưởng cảm giác ấm áp vô cùng, tôi đã thấy hình bóng của các con tôi xẹt ngang qua đường chân trời. Chúng không phải là những bức hình bất động mà là hình ảnh chúng đang nhìn tôi một cách rất lo lắng. Chúng muốn tôi quay trở lại với chúng. Chúng cần tôi và chúng không nói gì. Tôi có thể nghe các con nói mà không thấy môi chúng mấp máy gì. 

Tôi biết tôi phải quyết định đúng đắn nếu không tôi sẽ không bao giờ quay trở lại. 

Tôi có lẽ đã tận hưởng được sự thanh tịnh và ấm áp này mãi mãi. Nó thật quá tốt đẹp để tiếp tục. Nếu quay trở lại, tôi có lẽ sẽ phải đối mặt với cảm giác bị thương tổn và đau đớn. Nó sẽ là trách nhiệm, sự căng thẳng lo âu và những cảm giác đau đớn trong cuộc đời. Tôi quyết định quay trở lại bởi vì những đứa con của tôi cần sự hướng dẫn của tôi cho tương lai của chúng. Tương lai của chúng phụ thuộc vào việc tôi có ở đó với chúng hay không. Bây giờ chưa tới lúc tôi được phép chết. Những đứa trẻ chưa chuẩn bị cho việc tự lập. 

Ngay lập tức, tôi đã được quay trở lại. 

Tôi đã không nhìn thấy bất kì ánh sáng tràn ngập nào, cũng như không có một thiên thần hay bất cứ một dấu ấn nào của tôn giáo nào hết. 

“KINH NGHIỆM CẬN TỬ THỨ 2” đã xảy với với tôi vào năm 1997. Tôi đã bị 1 tai nạn ô tô nghiêm trọng với nhiều chấn thương nguy hiểm đến tính mạng. Khi tôi bị mắc kẹt trong xe, tôi cảm thấy không đau đớn cho dù thật sự lúc đó xương chậu của tôi đã bị gãy ở 2 chổ, xương cùn bị gãy, xương sườn đâm thủng phổi, sọ bị vỡ và mặt bị rách toạt với vành tai bị sứt. 

Tôi đã có nhiều lần bị sự đau đớn hành hạ kinh khủng bởi tai nạn này trong vài tháng sau đó, nhưng tôi đã có 1 kí ức rõ rệt và tích cực về “kinh nghiệm cận tử” khi tôi trở nên đủ ý thức để nói chuyện tỉnh táo. 

Tôi đã bắt đầu nói về “kinh nghiệm cận tử” với con trai tôi, và sau đó là những đứa khác, vì tôi cảm thấy dễ chịu khi nói về nó. Một lần nữa tôi lại cố gắng xem xét xem trải nghiệm đó có phải có phải là ảo giác nguyên nhân do thuốc hoặc chỉ là do thần kinh gây ra khi cơ thể lâm nguy. 

Và tôi đã được thấy 1 lần nữa, 1 nơi ấm áp, tràn đầy tình thương và thân hữu. Nó giống như 1 cái đường hầm nhưng không phải hình tròn. Nó là 1 đường hầm kiểu dành cho người đi bộ mà bạn có thể thấy ở chổ các buildings và các cửa hàng nối với nhau. Kiểu như các cầu vượt dành cho người đi bộ vậy. Rộng rãi, không chật hẹp. Tôi có cảm giác đi dọc theo nó nhưng không nhớ rõ là chân mình có di chuyển không nữa. Nó không sáng chói mà cũng không tối tăm.

Khi tôi đến được đến cuối đường hầm, tôi có thể thấy được nhiều người nhưng chỉ thấy khuôn mặt của họ. Nó không có gì làm tôi thấy sợ. Mọi người mỉm cười và hạnh phúc. 

Tôi nhìn thấy 1 vài khuôn mặt tôi có thể nhận ra. Tôi thấy ông nội, ông ngoại và cha tôi. Sau lưng họ rất tối và tôi cảm thấy sự hiện diện của đám đông rất lớn đằng sau lưng họ 

Một người nào đó bắt tay tôi và chào đón. Tôi nghĩ đó là cha tôi. Ông ấy mất vì bị bệnh Alzheimer và rất khổ sở khi lâm chung. Nhưng bây giờ ông nhìn rất khỏe và tôi nhận ra rằng ông thật lùn. Tất cả mọi người đều vui vẻ hạnh phúc khi thấy tôi. 

Đến lúc đó, tôi cảm thấy mình cần phải quay trở lại cuộc sống. Đó không phải là cảm giác sợ hãi nhưng là 1 điểm quyết định. Tôi vẫn không nghĩ quyết định quay trở lại là của tôi. Tôi nghĩ có người nào đó đã quyết định cho tôi. 

Tay tôi vẫn nắm chặt tay người đã bắt tay tôi. Bàn tay rất ấm áp và dễ chịu. Tay tôi từ từ và nhẹ nhàng rời xa khi tôi trôi trở lại cuộc sống con người. Bàn tay không giữ tay tôi nhưng có 1 sự quyến luyến rất nhẹ nhàng. 

Khi mọi thứ kết thúc. Tôi đã trở lại. 

Đâu đó trong suốt quá trình trải nghiệm, tôi nhớ là có 1 cánh cửa màu nâu với tay nắm bằng gốm kiểu cổ xưa mà bao xung quanh tay nắm là nền màu đen. Tôi biết rằng bên kia cánh cửa là yếu tố tâm linh, rất sáng và có thể là Thượng Đế. Cánh cửa này luôn ở đó và sẵn sàng cho tất cả mọi người. Tôi có thể vô đó bất cứ lúc nào tôi muốn. Tôi có cảm giác tay tôi đang nắm tay nắm cửa và có thể vô đó bất cứ lúc nào. 

Nhờ những trải nghiệm đó mà tôi không còn biết sợ cái chết nữa. 

Một cảm giác rất đặc biệt khác nữa mà tôi có là có nhiều người miễn cưỡng qua bên kia cánh cửa và tôi cảm thấy tiếc cho họ. Họ sẽ hạnh phúc vui vẻ ở đó bởi vì họ đã trải nghiệm nó; nhưng có lẽ họ thích trải qua cuộc sống trần thế nơi có người thân yêu của họ hơn. 

Tôi có theo đạo nhưng không phải là người sùng đạo. Mặc dù bây giờ tôi có dành sự kính trọng nhiều hơn cho những người sùng đạo. 

Tôi đã có 1 trải nghiệm rất tường tận mà ít có ai có cơ hội được thấy nó và tôi cảm thấy hạnh phúc khi là số ít đó. Tôi thích kể với mọi người về nó, nhưng rất thận trọng với người nghe.